Góc nhớ mùa đông (Lượt xem: 1890)

Trang chủ >> TIN TỨC >> Cuộc thi " Viết về cánh đồng Quê Hương"

Cập nhật: 05/01/2017

Sương còn ngủ trên đám mạ xanh, gió đông rón rén về ngang cửa, sợi cỏ mềm tách đất đêm qua háo hức vươn mình, khe khẽ nhận ra gió bấc bây giờ không lạnh như mùa đông của tuổi thơ ngày trước.

Góc nhớ mùa đông
Góc nhớ mùa đông
(Nguyên bản của tác giả) 
Hồi đó, cứ ghét mùa đông mà cũng thương và mong lắm. Ghét, vì nó lạnh thấu xương. Thương, bởi có nó mà mấy anh em được dịp co rúc vào nhau, đứa này đâu lưng đứa kia trong cái mền mỏng tanh là mấy miếng vải vụn mẹ xin ở tiệm may về, kết lại thành từng bông lục giác đủ sắc màu. Cái mền in nhiều dấu kim khâu chứa đựng biết bao tình cảm đong đầy, đến nỗi khi rách rồi mà mẹ vẫn ngồi tỉ mỉ vá. Mẹ nói “Mấy anh em con cứ đắp cái mền này, dù mai mốt có ra sao thì vẫn nhớ về những ngày tháng khó khăn của gia đình mà yêu thương, đùm bọc”. Trẻ nhỏ trầm tư một lúc, rồi tốc lên, chui tọt vô cái mền khi mẹ còn chưa vá xong, mà rung rinh những tiếng cười.

Tiếng cười vào giấc ngủ an yên.

Sáng mùa đông đó, sương giăng trên ngõ xóm, đầu làng, đọng lại trên những đọt cây, ngọn cỏ, từng hạt lăn dài trên tàu lá chuối xanh non, rớt nhanh, tan vào nền đất lành lạnh của mùa. Ruộng mềm, đê ướt dậy mùi thơm, mùi của đất quê ngấm bao giọt phù sa mấy trăm năm bồi bãi. Mẹ thức sớm, quét sân gom lá sau vườn, ngoài ngõ, rồi chẹt quẹt diêm đốt một đống un to. Mùi lá khô, lá dôn dốt của hương xoài, hương ổi, mít, tre … lan tỏa, bay vào gọi thức trẻ con chạy ùa ra sân, quây quần bên ánh lửa. Mấy đứa hàng xóm ùa sang, xòe bàn tay bé xíu ra hơ rồi úp lên hai má, môi run bần bật mà nụ cười thì vẫn cứ khúc khích, nhảy nhót theo những tàn tro bay, lắc lư đùa nghịch với gió đông lũ lượt kéo về. Thỉnh thoảng, mẹ lấy khúc tre khều chiếc lá nằm rìa ngoài vào cho ngọn lửa bập bùng, khơi thêm chút nắng. Thích nhất là được nghe tiếng xèo xèo của mấy chiếc lá vàng mon men cháy, dâng hết đời mình cho trọn kiếp xanh, nâu. Khói un vây vào quần áo, tay chân, vậy mà nghe thơm lạ, dính theo chân trẻ nít đến trường. Hình như nghe miết mùi khói un kia mà ghiền lúc nào cũng hổng nhớ, hổng hay. Thiệt ngộ! Những chiếc lá khô cũng lạnh cóng theo mùa mà thi nhau rơi xuống vườn nhà cho sáng nào mẹ cũng nhóm lửa, sưởi đông.

Yêu cơn gió đầu đông cho ngày nhanh chiều, mau tối. Chừng khoảng năm giờ mà hoàng hôn đã nhuộm sẫm bến sông quê. Nghe hơi gió lành lạnh thổi ngang qua cửa, ánh nắng dần lẩn khuất sau mấy đám sậy bờ xa. Vài vệt nắng luyến lưu trên những mái nhà thấp thoáng phía bên sông lại gợi thêm chút niềm riêng cho những chùm hoa lục bình tím trôi phận đời theo sóng. Ruộng lúa đông xuân đang thì con gái cũng óng ánh vàng gợn gió reo xanh. Đêm về hơi lạnh ùa nhanh, anh em lại rúc vào chiếc mền bông mà nghe mùi thơm từ đôi bàn tay mẹ. Có tiếng cò gọi nhau khe khẽ... Trên ngọn bần con vạc cũng kêu sương.

Thời gian cứ trôi, cứ bập bênh theo sóng đời chìm nổi. Những gia đình nhỏ của các thành viên cũng tạo nên ít nhiều khoảng không gian tách biệt, dẫu gần dẫu xa thì cũng không còn dịp chui rúc vào cái mền hoa vải của mẹ ngày nào. Cái mền cũ ít rách hơn vì đâu còn ai kéo qua trùm cổ, quấn chân, giành nhau từng góc chéo. Thỉnh thoảng những ngày đông về thăm nhà cũ, thấy mẹ ngồi nhìn mãi cái mền hoa, dù biết tiếng cười khúc khích tuổi thơ xưa nay đã phai nhòa, khi con càng lớn càng khôn thì đường về nhà mẹ cha càng xa vời vợi. Cũng như cánh đồng quê không còn hình ảnh những sáng mùa đông khoác lên làn sương mới, không còn anh trai làng cất tiếng hò vài câu vọng cổ trên chiếc khăn rằn sọc trắng buổi dần công, không còn những giọt mồ trĩu nặng trên đồng, và tay cắt, tay liềm cũng đi dần vào miền nhớ.... Chân lấm, tay bùn một thời hứng sương nhắc nhớ, thèm tiếng sáo mục đồng cũng vắng lặng giữa miền thương. Có ai cất dùm nhau nét đẹp tâm hồn, để ký ức vẫn ngát xanh câu hò điệu lý... 

Bây giờ, cánh đồng quê mùa rộn vang tiếng máy, sợi khói lam lẻ loi chái bếp sau hè dường như cũng nóng hơn, cuộn co vì tiếng động cơ ồn ào khi vào vụ. Cuộc sống gia đình đổi thay, no đủ, những tiện nghi không còn xa lạ theo cách nhìn người quê ra phố trầm trồ, sờ, ngắm, xuýt xoa… Mừng vậy đó, nhưng sao vẫn nhớ nhung, luyến tiếc một thời. Và hy vọng, hoài mong, mỗi đứa trẻ tuổi mình vẫn lưu giữ hoài những ký ức êm đềm như ngày ấy chưa xa.

Mấy bữa nay gió đông lại rón rén về. Chênh chao nỗi nhớ. Có phải nỗi nhớ nào cũng tạo một sợi dây tình cảm vô hình xích lại kết duyên? Bởi dẫu mùa đông phương Nam mình không lạnh lắm, nhưng đâu đó chữ tình thắp lửa sưởi lòng nhau. 

Giữa đồng lại nhớ chân đê
Dòm con nước lớn biết về cùng nhau
Dặn lòng dặn đến mai sau
Vẫn thương cơn gió đông màu tuổi thơ...

* * * * *

LÊ NGỌC MINH HOÀNG
Khóm 2, Thị trấn Tràm Chim
Huyện Tam Nông, tỉnh Đồng Tháp
 
 
 

TIN LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO
     

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TỔNG HỢP - BÁO VÀ ĐÀI PT & TH SÓC TRĂNG.

Tổng Biên tập: Nguyễn Văn Triều.

Giấy phép số: 287/GP-TTĐT cấp ngày 22/12/2016.

Địa chỉ: 132 Trần Văn Bảy, Phường 3, TP Sóc Trăng.

Điện thoại: 0299 3822598 - Fax: 0299 3825876.

® Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.

Ghi rõ nguồn THST.vn khi phát hành lại thông tin từ website này.




Phát triển bởi: Phòng Kỹ thuật Đài PT & TH Sóc Trăng.
Soc trang - truyen hinh soc trang - dai th soc trang - dai truyen hinh soc trang - th soc trang - Soc trang TV - thoi su soc trang - THST - truyen hinh - soc trang online