GIÁ MÀ! THỜI GIAN TRỞ LẠI! - Hoàng Thiệu Long (Lượt xem: 985)

Trang chủ >> TIN TỨC >> Cuộc thi " Viết về cánh đồng Quê Hương"

Cập nhật: 04/07/2017

Với tôi thì dù cho năm tháng có trôi mãi, ngày xuân xanh có đi mãi thì những tiếng cười rộn vang khung trời và cả những giây phút dỗi hờn ấy, cùng những người bạn năm xưa, trên mảnh đất Sơn Lộc và dưới mái trường Tiểu học Nông Trường này vẫn, sẽ và mãi mãi là những tháng ngày êm đềm và tươi đẹp nhất, đáng nhớ nhất – ký ức một thời không thể nào quên!

GIÁ MÀ! THỜI GIAN TRỞ LẠI! - Hoàng Thiệu Long
Giá mà thời gian trở lại!

 (Nguyên bản của tác giả)

Vậy là sau bao nhiêu năm trời xa cách đến bây giờ - chính là hôm nay đây tôi mới có dịp về thăm lại quê hương, thăm lại trường xưa – nơi cất giữ những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ. Ngồi trên chiếc xe tốc hành, lòng tôi cứ bồi hồi, xao xuyến và rồi tôi tự hỏi: “Không biết sau ngần ấy năm, quê hương mình có gì thay đổi không nhỉ?”. Chiếc xe vừa dừng, tiếng người xì xào – cắt đứt chuỗi suy nghĩ miên man đang trải dài trong lòng tôi. Đặt chân xuống con đường nhựa như một dải lụa đen trải dài mà trước đây – cái thời mà tôi còn đi học nó còn là một dải đất sét dài ngoẵng, đỏ lòm vì bụi. “ Quê hương mình đã thay da đổi thịt thật rồi!” – tôi tự nói với lòng mình. Cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là những biệt thự xây theo lối giả cổ mái ngói màu Sô – cô - la. Dường như cái mảnh đất Sơn Lộc này đã rũ bỏ chiếc áo ngoài cũ kỹ và khoác lên mình một chiếc áo mới – chiếc áo của sự sung túc, no đủ, đầm ấm mà vui tươi.

Hôm nay quả là một ngày đẹp trời! Vòm trời cao xanh vời vợi không một gợn mây và ở phía xa xa nơi chân trời kia có mấy chú chim chìa vôi bay lên bay xuống hót ríu rít. Những tiếng còi tàu, xe inh ỏi - mớ tạp âm hỗn độn và cả những khói bụi hỗn tạp ngột ngạt của chốn phồn hoa đô thị giờ đây đã hoàn toàn nhường chổ cho một khoảng không gian tĩnh lặng, yên bình.

Rảo bước trên con đường làng quê đầy quen thuộc với tôi ngày xưa. Ở đây, trên con đường đê này, tôi có thể chiêm ngưỡng lại toàn bộ bức tranh quê hương mình. Những luỹ tre xanh rì rào nghiêng nghiêng soi bóng xuống dòng sông quê hương xanh thẳm đang lững lờ trôi mà khi nhìn từ xa trông chúng giống như những thiếu nữ mười tám đôi mươi đang xoã mái tóc dài mượt mà, óng ả của mình soi vào tấm gương khổng lồ của tạo hoá. Và cả kia nữa – từ trong những vòm lá cũng đang vang lên cái điệp khúc “ Tình đơn côi” của những chú ve. Dưới cái nắng hè chói chang là một rừng hoa phượng cháy một góc trời.  Phượng! Phượng nở! Phượng nở đỏ rực như thiêu đốt bầu trời mùa hạ, thiêu đốt và giục lòng người ta sống dậy biết bao nhiêu kỷ niệm dưới mái trường mến yêu đầy thân thương của tuổi học trò ngây thơ như trang giấy trắng tinh khôi. Tất cả như đang đan xen, hoà quyện vào nhau!

Bây giờ đang là mùa gặt. Trên cánh đồng, những chiếc nón lá loang loáng đang nhấp nhô phản chiếu ánh mặt trời. Bất chợt từ đâu, một cơn gió nhẹ mang theo mùi rơm rạ, mùi cỏ khô và cả mùi khói ngai ngái, thoang thoảng len lỏi vào tận sống mũi tôi – đưa tôi trở về với những ngày xưa.

Tôi thấy mình bé lại. Ngày ấy, cứ vào mùa thả đồng, tôi cùng với mấy thằng bạn ở quê, cũng là những học sinh của trường Tiểu học Nông Trường cùng nhau chăn trâu, thả bò trên những cánh đồng chỉ còn trơ cuống rạ, tha hồ mà đùa nghịch, tha hồ nô giỡn. Nào là đá bóng đùm, nào là thả diều, nào là chơi ăn ô quan…Chao ôi! Tất cả, tất cả như đang sống dậy trong tôi!

Ngày ấy. Dưới cái nắng hè oi ả chúng tôi thường tụ tập nhau và chơi đá bóng đùm hoặc bóng nhựa trên bãi đất trống, rộng với chi chít những hoa cỏ may. Những bông hoa ấy nó cứ đâm mãi vào quần, rồi vào áo chúng tôi từng lớp dày đặc nhưng cả bọn chẳng ai thèm để ý.

Biết bao nhiêu là mồ hôi chảy dài trên những đôi má ửng hồng bởi cái nắng hè và cả những cặp mắt thơ ngây hồn nhiên của tuổi mới lớn hoà tan vào đó là những tràng cười giòn giã. Dường như dư âm của ngày ấy vẫn còn vang vọng đâu đây!

Rồi vào cả những ngày mùa đông cứ độ tháng mười một, tháng mười hai. Khi những cơn gió đông lạnh lùng luồn qua từng kẽ lá, mang theo cái rét cắt da cắt thịt -  đặc trưng riêng có của mảnh đất Hà Tĩnh – mảnh đất miền Trung, cứ độ đông về. Đó cũng là lúc trên cánh đồng này, chúng tôi lại quây quần bên nhau, bên bếp lửa cháy bập bùng và cùng nhau thưởng thức những củ khoai lang nướng còn nóng hổi hay những củ sắn nướng ngọt bùi. Cái dư vị của ngày ấy như vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

Những năm tháng êm đềm của tuổi thơ tôi cứ thế, cứ thế trôi đi. Tuổi thơ tôi cũng trôi đi một cách âm thầm mà lặng lẽ hoà vào dòng chảy của cuộc đời, dòng chảy của thời gian êm đềm, tĩnh lặng và thanh bình như khung cảnh hoàng hôn khi mặt trời tàn gieo những tia nắng cuối cùng của ngày trên đỉnh đồi phía Tây, êm đềm như những bức tranh thiên nhiên mùa thu nhuốm một màu vàng lãng mạn, diễm ảo cao sang!

Bất chợt du dương bên tai tôi giai điệu ngọt ngào của hồn quê sâu lắng – của người bán hàng rong – kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức của một thời đã qua:

“ Theo em anh thì về.

Theo em anh thì về thăm lại miền quê.

 Nơi có một triền đê, có hàng tre ru khi chiều về.”

                                                                             ( Về quê – Phó Đức Phương)

Tôi như giật mình, tỉnh mộng thốt lên:“ Ca khúc ‘ Về quê’ đây mà!”

Ôi chao! Sau ngần ấy năm, ngày tháng vẫn cứ trôi đi, bốn mùa vẫn luôn luôn luân phiên nhau thay đổi. Cùng hoà vào dòng chảy vô thức của thời gian. Cái vòng quay nghiệt ngã của tạo hoá. Vậy mà! Cho tới bây giờ. Cái giai điệu đó vẫn êm đềm, mộc mạc và thôn dã như xưa.

Giờ đây, mấy thằng bạn ở quê tôi mỗi người một ngã: thằng thì ra Bắc, đứa thì vào Nam. Có thằng thì đã tốt nghiệp Đại học nhưng cũng có thằng làm công nhân xí nghiệp hoặc đi xuất khẩu lao động. “ Không biết? Giờ đây. Có còn trong tâm trí họ những ngày tháng nô đùa bên nhau những phút giây ấy, những hơi thở ấm nồng của những ngày còn thơ dại cùng với mảnh đất, dưới mái trường này? Hay tất cả đối với họ chỉ còn là những ký ức của dĩ vãng nhạt nhòa đã và sẽ tàn phai theo năm tháng?” – tôi thầm tự hỏi lòng mình. Rồi tự đâu trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn của sự trống vắng, một vệt nứt của sự cô đơn khó có gì khoả lấp được.

 Còn đâu? Còn đâu? Cái ngày xưa ấy! Tôi thầm ước được trở về với những ngày xưa. Trái tim tôi dường như đang bị siết chặt hơn bởi những nếp gấp của thời gian. Ôi! Giá mà! Giá mà! Giá mà thời gian trở lại! Nước mắt tôi chực trào ra! Và tôi lại nhẩm thầm:

“ Nếu có ước muốn trong cuộc đời này

Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại.”

                                         ( Mong ước kỷ niệm xưa – Nguyễn Xuân Phương)

      Với tôi thì dù cho năm tháng có trôi mãi, ngày xuân xanh có đi mãi thì những tiếng cười rộn vang khung trời và cả những giây phút dỗi hờn ấy, cùng những người bạn năm xưa, trên mảnh đất Sơn Lộc và dưới mái trường Tiểu học Nông Trường này vẫn, sẽ và mãi mãi là những tháng ngày êm đềm và tươi đẹp nhất, đáng nhớ nhất – ký ức một thời không thể nào quên!

 

 

Hoàng Thiệu Long, Bình Dương ngày 22 tháng 06 năm 2017


TIN LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO
     

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TỔNG HỢP - BÁO VÀ ĐÀI PT & TH SÓC TRĂNG.

Tổng Biên tập: Nguyễn Văn Triều.

Giấy phép số: 287/GP-TTĐT cấp ngày 22/12/2016.

Địa chỉ: 132 Trần Văn Bảy, Phường 3, TP Sóc Trăng.

Điện thoại: 0299 3822598 - Fax: 0299 3825876.

® Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.

Ghi rõ nguồn THST.vn khi phát hành lại thông tin từ website này.




Phát triển bởi: Phòng Kỹ thuật Đài PT & TH Sóc Trăng.
Soc trang - truyen hinh soc trang - dai th soc trang - dai truyen hinh soc trang - th soc trang - Soc trang TV - thoi su soc trang - THST - truyen hinh - soc trang online