Cơn giông lòng mẹ (Lượt xem: 796)

Trang chủ >> TIN TỨC >> Cuộc thi " Viết về cánh đồng Quê Hương"

Cập nhật: 05/01/2017

Sân lúavàng óng với những đường đi thóc không bằng nhau. Mẹ tập tễnh lê chân để đẩy những lớp thóc ẩm lên hứng nắng mặt trời. Hàng đi không thẳng đúng như cuộc đời của mẹ…

Cơn giông lòng mẹ
Cơn giông lòng mẹ
 (Nguyên bản của tác giả) 
Một người con gái lớn lên trong gia đình làm công nhân, đôi bàn chân mong manh lần đầu tiên phải đặt chân xuống ruộng lúa làm mẹ bỡ ngỡ. Mẹ thường bảo “lấy chồng là sang một trang khác’ quả đúng vậy, mẹ không còn lại cô con gái mỏng manh nữa mà đã là chủ của hơn mười sào lúa rộng mênh mông…
Cũng như mọi người, mẹ học cách làm ruộng, từ gieo mạ, cấy lúa, chăm sóc đến thu hoạch… và nuôi con lớn từng ngày bằng những hạt lúa óng vàng.  Con dần lớn lên với những kỷ niệm quê hương, với những buổi chiều chạy dài ngoài đồng cỏ triền đê, thấp thoáng đâu đó là tiếng í ới của mẹ gọi về ăn cơm mỗi tối.
Ngày con lớn, mẹ cũng già đi. Cánh đồng lúa nhà mình bắt đầu cũng thu gọn lại như những cô gái e ấp, những kỷ niệm tuổi nào dám nhạt dần theo thời gian. Đôi chân mẹ vì sao tập tễnh con đâu dám quên, đôi dép mẹ bên mòn bên mới cũng từ kỷ niệm buồn ngày đó…một ngày trời giông bão trong sự vô tình của số phận
Bầu trời bỗng đen nghi ngút sau cơn nắng gắt dữ tợn. Mọi người đã kéo nhau về nhà như những bầy chim vội vã, mẹ vẫn còn cố gắng gượng cho xong chòm lúa vì nếu đề mai không ai dám chắc là lũ chuột đồng sẽ gặm nhấm ngon lành. Mẹ thấy cơn mưa và mẹ cũng tìm về khi nụ cười đã nở trên cánh đồng. Trên đôi bờ máng bê tông dẫn nước, mẹ trượt chân một cách vô tình, để rồi vỏ ốc bươu làm mẹ chảy máu ở lòng bàn chân. Máu cứ chảy hòa cùng những giọt mưa bỏng rát. Đám khói trắng cứ bốc lên ngùnngụt, mẹ cay mắt, mẹ không còn thấy đường về, lớp khói trắng như làn sương đặc vô tình, mẹ lết mình trong cơn mưa chưa có hồi dứt.
Cánh đồng không một bóng người ngoài ông sấm và bà sét. Họ cứ đánh dữ dội mặc cho lòng người đang cào xé, mây đen chăng kín một bầu trời yêu thương. Mấy con chuột cứ rúc rích bên đống rơm nhỏ cạnh mẹ, mẹ cầu mong về với tổ ấm ngay bây giờ như niềm hạnh phúc của mấy con chuột mà người ta vốn không ưa gì nó, nhưng chính cái tổ ấm của bầy chuột đang làm mẹ ghen tỵ dữ dội. 
Con đường về nhà chưa bao giờ xa đến thế, từng bước chân của mẹ đặt lại những giọt máu màu đỏ, con ốc bươu vô tình gây tội ác, mẹ không dám trách nó vì cuộc sống của muôn loài đều như nhau.
Cơn mưa càng dữ dội. Con ngóng mẹ trước những bao lúa con vừa đóng, nhà hàng xóm mọi người đã đông đủ, họ đang sưởi cho nhau những câu nói ấm áp mà sao càng sưởi con càng thấy lạnh hơn, cơn lạnh kia con không chịu được nữa, con chạy vội ra đồng tìm mẹ nơi nao, nơi nao…
Từ xa xa, một dáng một người phụ nữ đang lết từng bước chân, trên đầu là chiếc nón đã oằn mình với cơn mưa dữ dội hơn một giờ đồng hồ. Từng bước, từng bước cái bóng đó lớn dần và gần gũi hơn, trở nên thân quen hơn…trong tâm trí con không dám tin đó là mẹ…cơn mưa kia sao vô tình đến thế…đống rơm ẩm sao nỡ làm khói trắng….con ốc kia sao nỡ gây điều lầm lỗi. Mẹ! Con lao đến trên chiếc xe thồ ngổn ngang, con đường lầy sao chưa từng nhẵn nhụi để cho mẹ cứ lết mãi chưa thôi.
Tiếng sét dữ dội tẽ ngang bầu trời, mẹ con mình phải về nhanh kẻo những cơn thịnh nộ kéo đến. Mẹ về nhà trong cơn thở yếu ớt, người mẹ ướt vì nước mắt, mồ hồi và những giọt nước mưa tệ bạc. Chân mẹ trắng bệch khi máu đã ra quá nhiều, một ngày, hai ngày, rồi mẹ bị uốn ván nhiễm trùng… ôi chao căn bệnh đáng ghét…mẹ quằn quại trong những cơn đau dữ dội, chân mọng lên như trách móc điều gì đó, mẹ nằm viện và mong chờ một điều kỳ diệu.
Và mẹ đã không bỏ con. Vi trùng uốn ván đã được đẩy lùi, nhưng từ đây mẹ tập tễnh với những bước đi mới, bước đi từ kỷ niệm buồn thui thủi. Mẹ thường bảo do ngày nhỏ bị dị ứng khói bếp, nên lúc đó đi qua đống rơm ẩm đang âm ỉ, mẹ bị khói che lòa đôi mắt, mẹ không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ thế…mẹ không dám trách ai cho thỏa nỗi buồn tủi
Con thường mơ mộng về những kỷ niệm đẹp đồng quê, nơi mùi lúa non khỏa lấp và chi phối mọi cảm xúc của con. Con vẫn nhớ những hôm núp dưới bóng lúa uống nước ừng ực, những ngọn đòng đòng làm cổ họng con ngọt khé, và giờ con còn phải khắc ghi một kỷ niệm, kỷ niệm mà những khi mùa lúa gặt về con sẽ cùng mẹ đi làm đồng. Bao thóc nặng mẹ để con nhấc bổng, hàng lúa kia mẹ để con hạ xuống, nếu có đám khói mẹ hãy lên lưng con và con sẽ băng băng đưa mẹ qua như một chú lính chì dũng cảm. Con không sợ và con càng không thể sợ.
Điều con chỉ sợ đôi bàn chân mẹ đau nhức, những cơn sấm sét vô tình xé vào lòng con khi mẹ vắng nhà, đám khói trắng kia cứ quầng quỵt quanh mẹ, con sẽ xua tan tất cả nếu chúng nỡ vô tình lần nữa.
Cánh đồng đã nuôi con khôn lớn, biết thương và biết yêu mẹ. Hạt lúa vàng như những hạt ngọc quý giá, mẹ trân trọng và con cũng trân trọng. Những hàng thóc uốn lượn mẹ đi trên sân từ đôi bàn chân tập tễnh, cứng đờ đó như đang vẽ một tình yêu bao la cho cho con và cho những kỷ niệm thân yêu nhất.
 
Tác giả: Nguyễn Văn Công
Tác phẩm: Cơn giông lòng mẹ
Địa chỉ: xã Văn Phú - Thường Tín - Hà Nội
 


TIN LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO
     

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TỔNG HỢP - BÁO VÀ ĐÀI PT & TH SÓC TRĂNG.

Tổng Biên tập: Nguyễn Văn Triều.

Giấy phép số: 287/GP-TTĐT cấp ngày 22/12/2016.

Địa chỉ: 132 Trần Văn Bảy, Phường 3, TP Sóc Trăng.

Điện thoại: 0299 3822598 - Fax: 0299 3825876.

® Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.

Ghi rõ nguồn THST.vn khi phát hành lại thông tin từ website này.




Phát triển bởi: Phòng Kỹ thuật Đài PT & TH Sóc Trăng.
Soc trang - truyen hinh soc trang - dai th soc trang - dai truyen hinh soc trang - th soc trang - Soc trang TV - thoi su soc trang - THST - truyen hinh - soc trang online