Cánh đồng hồi đó (Lượt xem: 1162)
>> TIN TỨC
>> Cuộc thi " Viết về cánh đồng Quê Hương"
Cái thời mà tui sắp kể ra đây cách đây ngót nghét cũng hơn chục năm trời. Nghĩ thấy thời gian trôi qua nhanh quá xá.

Cánh đồng hồi đó
(Nguyên bản của tác giả)
Mà nhìn lại thì tui cũng đã lớn tồng ngồng chứ còn nhỏ nhắn gì nữa đâu. Vậy mà, tui vẫn cứ nghĩ mình là đứa trẻ con năm nào mới đau chứ. Và điều đó làm tui hay buồn, hay nghĩ ngợi về quá khứ. Mọi thứ đối với tui thật gần mà cũng thật xa. Cái thời mà tui muốn nói tới chính là cái thời mà máy tuốt lúa vẫn còn nổ cành cạch trên khắp đồng quê. Cái thời mà những người cắt lúa vẫn còn nghỉ trưa dưới những bụi tre mọc dựa bờ ranh và kể nhau nghe đủ thứ chuyện trên đời. Cái thời mà tui vẫn thường ngồi bờ ruộng ngóng cái trứng chim nào đó đang lẩn trốn trong đám lúa chín đợi mẹ phát hiện. Cái thời mà tui thường trốn mẹ ra đồng thả diều với mấy đứa trong xóm. Tụi tui đã rong ruổi dưới cái nắng như đổ lửa để thả ước mơ lên trời theo những cánh diều no gió. Chạy đuối chân, tụi tui lại nằm lăn kềnh lên những gốc rạ bẹp dí như tấm nệm khổng lồ trải dài ngút tầm mắt trẻ thơ. Hàng xoài trên bờ ruộng tỏa bóng mát rượi lấy đi cái nắng đang hăm he chực vồ lấy đám con nít mỗi khi sơ hở. Thế rồi, lão ta cũng không hăm he được lâu. Nắng tắt. Tụi tui lại hí ha hí hửng ngồi bật dậy chạy bay bay trên đồng đuổi theo ánh nắng đang dần lùi xa, xa tít mù khơi. Chẳng để làm gì, chỉ để mồ hôi chảy đầm đìa lưng áo, chỉ để thở hồng hộc như một con trâu mộng, chỉ để cái nóng hừng hực táp vào da thịt như lời người lớn vẫn mắng bọn trẻ con khi thấy chúng trốn ngủ trưa và chạy long nhong ngoài đường. Nhưng trong suy nghĩ của tụi tui, cái trò chạy rong ấy thú vị biết chừng nào. Không cần đắn đo suy nghĩ quá nhiều như người lớn, tụi tui chỉ thấy bầu trời xanh vợi trên đầu, tấm đệm rạ dày mo mướt mát đôi chân và những cơn gió lộng vù vù thổi bay cánh diều lên không trung. Và với tụi tui, bao nhiêu đó là đủ.
Nắng lên. Tụi tui lại chạy đua cùng nắng nhưng bây giờ, nắng ở thế thượng phong. Mà nghĩ cũng lạ, lão nắng thích thì tắt, thích thì lại lên mà không hiểu sao bọn con nít hồi đó cứ khoái chơi với lão. Cứ cái trò chạy nắng mà chơi hoài không chán. Chẳng biết bây giờ, tụi nhỏ có còn mê trò này nữa không hay thích dán mắt vào màn hình và chơi những trò khác “thú vị” hơn?
Cái thời đó tui không chỉ chơi thả diều hay chạy nắng trên đồng mà còn cực khoái lộn mèo trên mấy đống rơm. Tui cứ leo hùng hục lên đỉnh đống rơm rồi chúc đầu lộn vài vòng xuống mặt ruộng. Ta nói, cảm giác đã gì đâu. Bọn con nít, đứa nào chẳng khoái trò này nhưng ba mẹ thấy thì chỉ có đòn roi tét đít. “Con cái lớn già đầu rồi còn chơi ngu. Có ngày té gãy cổ rồi báo cha báo mẹ!!!” Đó là câu nói quen thuộc của má trước khi chính thức “xử” tui. Vậy mà cứ canh lúc má không để ý, tui lại nhào đầu chơi. Cả đám con nít cùng bu lại đống rơm giành giựt nhau lăn lộn. Tối về nhà nằm ngủ cứ gãi sồn sột lên. Rồi bữa sau lại tụ họp đông đủ chỗ cũ thi thố tài năng. Trò chơi chỉ thực sự kết thúc khi mùa đốt đồng bắt đầu. Mà thiệt ra thì má nói đúng, thằng bạn học của tui là minh chứng sống cho lời chửi của má. Nó cũng chơi lộn mèo đống rơm như tụi tui và gãy tay 2 lần. Nhưng khi kể lại, nó lại luôn tường thuật bằng cái giọng khoái chí mới ác chứ. Công nhận, cái trò ấy đã thiệt nhưng cũng nguy hiểm thiệt chứ hổng chơi. Dù muốn hay không thì cũng phải nói rằng, mẹ chửi khoản này hổng có sai. Mà cũng chẳng phải lo, tụi nhỏ bây giờ không thể chơi cái trò này nữa đâu vì đâu còn máy tuốt nên cũng chẳng còn những đống rơm bự chà bá như thế nữa. Tự nhiên, thấy buồn ghê gớm.
Bữa đi qua mấy cái cánh đồng ở ngoại ô, tui lại thèm về quê, lại thèm ra mấy cánh đồng hồi đó, lại thèm chơi thả diều rồi chạy nắng. Và, còn….lộn mèo nữa! Nhưng mấy đứa bạn hồi xưa đâu còn ai để chơi? Đứa lên Sài Gòn đi học rồi đi làm như tui, đứa lấy chồng rồi sinh con, đứa bỏ đi xứ khác làm ăn. Mà có tụi nó rồi sao? Cũng đâu còn gì để chơi? Và, cũng đã quá lứa lỡ thì để nghịch ngợm cùng lũ bạn. Chỉ còn lại cánh đồng quạnh hiu sau nhà. Tiếng người ồn ào bên bờ ruộng vẫn cất lên đâu đó. Nhưng người xưa, cảnh xưa và tất cả chỉ còn lại trong miền kí ức nào đó quẩn quanh tâm trí. Để mỗi lần thấy thèm, thấy nhớ lại moi ra ngồi viết lại để thấy tâm hồn vẫn còn chút ngây thơ, vụng dại thuở thiếu thời….
Họ và tên: Bùi Thị Thùy Dương
Địa chỉ: 12, Nguyễn Văn Bảo, phường 4, Gò Vấp, TP.HCM
TIN LIÊN QUAN
DANH MỤC
- Tin địa phương
- Học và làm theo gương Bác
- Lễ hội Oóc-om-bóc - Đua Ghe Ngo tỉnh Sóc Trăng
- Tin trong nước
- Đời sống - Xã hội
- Tin thế giới
- Doanh nghiệp - Người tiêu dùng
- Giáo dục - Khoa học & Công nghệ
- Nông nghiệp - Nông thôn
- Pháp luật - Cải cách hành chính
- Lực lượng vũ trang
- Đoàn thể
- Thông báo
- Góc doanh nghiệp
TIN XEM NHIỀU NHẤT
Trần Đề hoàn thành mục tiêu xóa nhà tạm, dột nát cho người có công
Ương Nauplius thẻ chân trắng theo quy trình sinh học
Sóc Trăng đảm bảo duy trì tín hiệu thiết bị giám sát hành trình trên tàu cá
Trần Đề: Người dân đồng thuận cao với Đề án sắp xếp đơn vị hành chính cấp tỉnh và cấp xã
Đoàn ĐBQH tỉnh Sóc Trăng tiếp xúc cử tri xã Đại Ân 2, huyện Trần Đề; cử tri phường 2, TX. Ngã Năm
STV GIỚI THIỆU
Trailer Những hoạt động chính Lễ hội Óoc Om Bóc Đua ghe Ngo khu vực ĐBSCL lần thứ VI và tuần lễ VHTT&DL lần thứ I - 2024
Đài PT-TH Sóc Trăng thông báo tuyển hợp đồng lao động (17-09-2024)
HĐND tỉnh Sóc Trăng thông báo Kỳ họp thứ XXIII (Chuyên đề) HĐND tỉnh Sóc Trăng, Khóa X, nhiệm kỳ 2021-2026
Công văn số 1963 - CV-TU về Lễ Quốc tang Đồng chí Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng
Công Văn 1633-CT-TU về việc thực hiện nghiêm quy định của Đảng, pháp luật Nhà nước về bảo đảm trật tự, an toàn giao thông
TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TỔNG HỢP - BÁO VÀ ĐÀI PT & TH SÓC TRĂNG.
Tổng Biên tập: Nguyễn Văn Triều.
Giấy phép số: 287/GP-TTĐT cấp ngày 22/12/2016.
Địa chỉ: 132 Trần Văn Bảy, Phường 3, TP Sóc Trăng.
Điện thoại: 0299 3822598 - Fax: 0299 3825876.
® Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.
Ghi rõ nguồn THST.vn khi phát hành lại thông tin từ website này.