Đứa bé trên đồng quê (Lượt xem: 1887)

Trang chủ >> TIN TỨC >> Cuộc thi " Viết về cánh đồng Quê Hương"

Cập nhật: 02/11/2016

Sau chuỗi ngày mưa gió âm u, trời mấy hôm nay đã trong xanh hơn. Vài đám mây xốp thong dong; đàn cò hối hả bay về tổ; xa xa, rặng tre với những mái nhà thấp thoáng, làn khói cứ vấn vít, quấn quýt rồi bay cao dần, rời hẳn những chái bếp. Nghĩ đến bữa cơm tối, một cảm giác đầm ấm dâng trào. Có lẽ bố mẹ đã gặt xong thửa ruộng cuối cùng. Nhưng, năm nay mất mùa, thóc cũng hạ giá. Nó chợt buồn.

Đứa bé trên đồng quê
Đứa bé trên đồng quê

          (Nguyên bản của tác giả)

           Chiều hè, nắng vẫn còn oi bức. Cánh đồng cuối mùa gặt chỉ còn trơ những gốc rạ và một đống rơm cao ngất. Cả ngày lòng vòng trên những thửa ruộng, nó mệt mỏi ngã nhoài ra chiếu rơm còn thơm mùi thóc mới, quyện với mùi tanh nồng của bùn lầy mùi nhựa cây còn ngậy. Sau chuỗi ngày mưa gió âm u, trời mấy hôm nay đã trong xanh hơn. Vài đám mây xốp thong dong; đàn cò hối hả bay về tổ; xa xa, rặng tre với những mái nhà thấp thoáng, làn khói cứ vấn vít, quấn quýt rồi bay cao dần, rời hẳn những chái bếp. Nghĩ đến bữa cơm tối, một cảm giác đầm ấm dâng trào. Có lẽ bố mẹ đã gặt xong thửa ruộng cuối cùng. Nhưng, năm nay mất mùa, thóc cũng hạ giá. Nó chợt buồn.

Cáp...cáp...cáp...” một con vịt nào đó khoái chí vỗ cánh hoan hỉ. Nó đưa mắt nhìn lại. Những bóng trắng nhấp nhổm, lẩn trong những gốc mạ vàng xanh; cắm cúi lùng sục những hạt lúa vương vãi, rúc sùng sục vào những vũng nước hình bàn chân. Đàn vịt của nhà nó đó, được nó chăm từ khi còn bé tí: con thì đượm một màu vàng, con thì tuyền một màu đen, con lại có một nhúm lông xinh xắn trên đầu. Những lúc chỉ có một mình giữa mênh mông ruộng đồng, thì việc ngồi ngắm từng c vịt cũng làm nó bớt cô đơn. Rồi những chú vịt đó cũng thay đổi: màu lông vàng rộm cứ nhạt dần, nhạt dần, đến một ngày chúng bỗng trắng phau; đôi cánh cũn cỡn đã dài ra từ lúc nào, mạnh mẽ vỗ phành phạch. Cũng như cánh đồng này. Mới hôm nào, những hạt thóc giống được rải đều trên nền ruộng xâm xấp nước. Bẵng một thời gian, trở thành những cây mạ non xanh mởn, lùn tịt và mềm mại, cứ phất phơ như sóng lượn theo gió nhẹ mỗi chiều. Nó đi nhổ cỏ, chân nhón nhẹ nhàng len vào giữa hàng mạ tăm tắp, sợ đi không khéo giẫm phải mạ non, sợ hoa mắt nhổ nhầm mạ thay vì cỏ dại, rồi sợ cả những chú sâu ngoe nguẩy. Kinh hãi nhất lúc đang bì bõm, nhấc chân lên bỗng thấy một con đĩa đã no căng. Khiếp lắm, nhưng không hét tiếng nào; nhớ lời bố dặn, chậm rãi nhổ nước bọt vào, con đĩa mới chịu nhả ra. Máu lênh láng chảy tràn trên chân nó, lẫn vào những vệt bùn còn ướt nhẹp. Rồi những cây mạ cao dần, lớn dần và cũng cứng cáp dần; lên đòng thơm ngát, đơm bông nặng hạt. Cánh đồng không còn nhấp nhô mềm mại nữa mà trĩu hạt ngả vàng. Mùa gặt đến. Nắng hè chói chang, ve kêu inh ỏi, cánh đồng cũng vàng chói mắt theo. Mọi người ai cũng hồ hởi. Nắng đẹp, ruộng khô, dễ gặt, dễ hong thóc. Nó đưa cơm ra đồng, nhìn mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm áo bố mẹ; mồ hôi cũng đẫm cả mặt nó, mặn chát, cay xè. Thế nhưng, mùa hè cũng có mưa đó nhé. Mưa đến, những gốc lúa không trụ vững, đổ rạp xuống mặc cho số phận. Mưa dầm dề dăm ba hôm, cánh đồng phút chốc trở thành biển nước vàng đục. Mọi người lại ùa nhau đi gặt, không có những giọt mồ hôi giữa trời nắng gắt, không có lũ chim sẻ reo vang, cũng không có tiếng cười đùa vọng từ thửa ruộng này sang thửa ruộng kia để bàn giá cả hay chuyện thế sự trong thôn. Ai nấy hì hụi gặt trong biển nước, bì bõm gánh từng bó lúa lên bờ. Gánh lúa nặng lắm, nhưng không phải nặng hạt, mà nặng do thấm nước và cũng nặng lòng nhà nông. Nếu trời thương tình ngừng mưa thì còn được, chứ mưa cứ lê thê nữa là cả gian nhà phải dọn hết để rải thóc cho đỡ mọc mầm.

Tiếng đàn vịt quang quác thất thanh, một bóng đen lao nhanh vào giữa đàn vịt. Nó bật dậy nắm lấy cây roi theo phản xạ, chưa kịp nhìn rõ thì một bóng đen nữa lao đến – là hai con chó hoang, nổi khiếp đảm của dân chăn vịt. Nó chạy nhanh tới, quên luôn sợ hãi, tim đập liên hồi, lòng bật những tiếng kêu tuyệt vọng “đừng...đừng...xin đừng...”. Nó vừa chạy vừa hét vừa huơ cây roi, với hi vọng ngây ngô rằng hai con chó săn lão luyện đó sẽ quay đầu vì tiếng hét của một đứa , hay thương tình cho lời van xin của nó. Nhưng không, hai con chó săn cắn cổ bốn con vịt và tha đi hai con. Chúng đến và đi như tia chớp. Cánh đồng lại hoang vắng như xưa, nhưng không còn bình yên nữa. Đàn vịt ngơ ngác chạy tán loạn, chẳng còn quan tâm đến những hạt lúa vương vãi. Thất thểu đi nhặt xác vịt, ngồi bệt trên mảnh ruộng bùn lầy, nó đau đớn ôm bốn chú vịt bê bết máu vào lòng. Chân nó cũng rướm máu vì chạy giẫm trên những gốc rạ cứng. Thương đàn vịt, thương cho cảm giác bất lực và thương cho gia đình nó. Mấy hôm trước, b nó cũng mang về xác của hai con vịt bị chó hoang cắn, mẹ và bà nội nó khóc; nó cũng khóc. Nhưng hôm nay, đối diện cảnh tượng tàn khốc, lại không bảo vệ được đàn vịt ngày ngày theo nó ra đồng, nó càng thắt lòng hơn. Nghĩ đến bữa cơm tối, cổ họng nghẹn đắng.

 Mặt trời lặn dần. Trước mắt nó là một màn mưa.

 Hà Y, 17/10/2016

Ngô Thị Thúy Thanh

 

Địa chỉ: Hạ Lang-Quảng Phú-Quảng Điền-Thừa Thiên Huế


TIN LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO
     

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TỔNG HỢP - ĐÀI PT & TH SÓC TRĂNG.

Giám đốc: Nguyễn Văn Bốn.

Giấy phép số: 287/GP-TTĐT cấp ngày 22/12/2016.

Địa chỉ: 132 Trần Văn Bảy, Phường 3, TP Sóc Trăng.

Điện thoại: 0299 3822598 - Fax: 0299 3825876.

® Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.

Ghi rõ nguồn THST.vn khi phát hành lại thông tin từ website này.




Phát triển bởi: Phòng Kỹ thuật Đài PT & TH Sóc Trăng.
Soc trang - truyen hinh soc trang - dai th soc trang - dai truyen hinh soc trang - th soc trang - Soc trang TV - thoi su soc trang - THST - truyen hinh - soc trang online