Con nhỏ bạn giữa cánh đồng quê - Bùi Thị Thùy Dương (Lượt xem: 2045)

Trang chủ >> TIN TỨC >> Cuộc thi " Viết về cánh đồng Quê Hương"

Cập nhật: 30/04/2017

Chúng tôi đã chơi với nhau từ khi nào cũng không biết. Nhà nó cách nhà tôi mấy cánh đồng. Nó thường hay sang nhà tôi chơi khi thì mang theo chùm ổi khi lại mấy trái mận. Nó giỏi hơn tôi gấp cả bội lần. Từ khi còn bé tí, nó đã biết nhóm lửa, nấu cơm, biết mần con cá, gọt trái mướp, biết đi kéo lưới với thằng anh, biết giặt đồ, rửa chén và cả việc bơi xuồng. Cái việc mà bắt buộc những đứa con nít miền sông nước như tụi tôi phải biết khi muốn tồn tại trên ốc đảo giữa những mùa lũ lớn

Con nhỏ bạn giữa cánh đồng quê - Bùi Thị Thùy Dương
Giữa cánh đồng quê

 (Nguyên bản của tác giả)

Ánh nắng sớm ấm áp chiếu tràn khắp những cánh đồng. Những cánh đồng mùa nước lũ mênh mông, bất tận dường như không có điểm dừng. Nước ngập trắng đồng. Nước ôm lấy những căn nhà trơ trọi, nước ùa về mang bao niềm vui nhưng cũng không ít nỗi buồn cho người dân quê tôi. Nhưng chúng tôi đã quá quen với nó.Và, nếu thiếu nó chúng tôi sẽ thiếu đi một mảng sắc màu, một hương vị đặc trưng của cuộc sống miền sông nước.

Những bông hoa điên điển sắc vàng trĩu in xuống đáy nước. Một sắc vàng rực rỡ trong ánh sáng của mặt trời. Tiếng mái dầm khua nước, tiếng sóng nước vỗ vào mạn xuồng hòa cùng tiếng cười đùa ngây thơ của 2 đứa trẻ- tôi và nó. Trên chiếc xuồng ba lá bé nhỏ, nó cười ngây ngất, mái tóc vàng hoe của nó bay bay trong gió:

– Mày bơi xuồng kiểu gì ngộ vậy? Bơi hoài mà cứ một chỗ tự nãy giờ!

– Chứ tao có biết bơi đâu mà mày bắt tao bơi, mệt quá! Tôi giận lẫy, vứt cái dầm lên xuồng.

– Tệ hơn vợ thằng Đậu nữa. Nó lắc đầu ngao ngán. Nó cầm mái dầm lên đẩy chiếc xuống đi êm con nước. Tôi cười tủm tỉm:

– Biết tao không biết bơi mà còn kêu, vậy có tốt hơn không?

Nó im lặng bơi đều đều, tôi cất tiếng:

–Ê, giận hả?

– Hơi đâu giận mày? Mày mà không biết bơi xuồng mai mốt lớn lên làm sao lấy chồng, còn bơi xuồng đi chà gạo nữa? Chắc hai vợ chồng mày nhịn đói luôn.

– Kệ tao! Tao không thèm lấy chồng đâu ở với má suốt đời luôn. Má đi chà gạo cho tao ăn. Nếu không thì mày chở tao đi chà gạo nghen.

Nó cười giòn tan, quay lại nhìn tôi rồi đều đều khua mái dầm. Chúng tôi đã chơi với nhau từ khi nào cũng không biết. Nhà nó cách nhà tôi mấy cánh đồng. Nó thường hay sang nhà tôi chơi khi thì mang theo chùm ổi khi lại mấy trái mận. Nó giỏi hơn tôi gấp cả bội lần. Từ khi còn bé tí, nó đã biết nhóm lửa, nấu cơm, biết mần con cá,  gọt trái mướp, biết đi kéo lưới với thằng anh, biết giặt đồ, rửa chén và cả việc bơi xuồng. Cái việc mà bắt buộc những đứa con nít miền sông nước như tụi tôi phải biết khi muốn tồn tại trên ốc đảo giữa những mùa lũ lớn. Thế mà tôi lại không biết, và thế là mỗi lần đi chơi nó đều phải lãnh phần bơi xuồng.  Nhưng nó khổ hơn tôi nhiều lắm. Nó chưa bao giờ được một bộ quần áo mới, chưa bao giờ được má dẫn đi mùa đồ Tết, chưa bao giờ được ba làm con ngựa cõng trên lưng… Má và ba nó mua gánh bán bưng đến nỗi không buồn quan tâm đến hai anh em nó. Cuộc sống thương hồ của họ kéo dài ngày này qua ngày khác bắt đầu từ sớm tinh mơ và kết thúc khi chiều tà. Tôi thì sướng hơn nó rất nhiều, ba má tôi chưa bao giờ để cho tôi khổ mặc dù nhà tôi và nhà nó cũng chung phận nghèo. Đôi lúc, tôi thương nó rất nhiều nhưng có lúc lại ghét nó lắm bởi nó cứ thích làm chị Hai tôi, bởi nó cái gì cũng biết.

Bông súng trắng ngập cánh đồng. Những bông hoa khẽ chao nghiêng trước cơn gió nhẹ, mùi thơm dìu dịu phảng phất trong nắng mai. Những cọng bông súng nõn nà, dài mượt trông thấy đã thèm.

– Ê, hái nhiều nhiều về kêu má mày nấu lẩu mắm bông súng ăn!

– Ai cho mà mày ăn, suốt ngày toàn lên nhà tao ăn chực, không biết mắc cỡ!

– Mẹ mày cho thì tao ăn, đâu phải cơm gạo của mày. Nó kênh cái mặt trông đến phát ghét.

Tôi tức điên lên, gân cổ cãi lại. Nó dửng dưng trước lời tôi nói, nhẹ nhàng đưa tay kéo từng cọng bông súng lên cao, chăm chú nhìn cánh hoa rồi hít một hơi thật dài, đôi mắt nó long lanh đến lạ. Có một sự thích thú, say mê và hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt ấy mà đến giờ tôi vẫn không thể quên dù khi ấy tôi mới 8 tuổi. Mưa nhẹ nhàng đến bất chợt. Tôi vội vàng hối thúc nó:

–Về đi, mưa rồi!

– Tắm mưa đi. Nó vẫn nhẹ nhàng hái từng cọng bông súng.

– Mẹ tao la. Tôi có vẻ nài nỉ hơn.

Nó vẫn thế:

– Vậy thì tự mày bơi lấy.

Tôi hết sức chịu đựng có thể, lấy mái dầm bơi ào ào. Chiếc xuống cứ vòng vòng một chỗ, tôi càng cố nó càng chẳng chịu đi. Ầm! Chiếc xuồng lật úp. Nó nhìn tôi cười ha hả.

– Thế này bị ăn cây luôn chứ bị la gì nữa. Tôi xị mặt ra.

Mưa cứ đều đều nhả hạt, nắng vẫn còn vương vất vài tia yếu ớt như muốn níu kéovẻ đẹp trong xanh của bầu trời.Có 2 đứa trẻ hớt hơ hớt hải gom vội những bông súng trắng đang bềnh bồng trên mặt nước bỏ lên xuồng. Nhặt xong, tôi ngồi bệt trên xuồngthở dốc. Nó vẫn tiếp tục chống chèo giữa sóng nướcmênh mang.

- Có cần tao giúp không? Tôi hỏi.

- Mày ăn chứ giúp gì? Ngồi đó đi. Nó nhìn tôi cười. Nụ cười ẩn hiện trong màn mưa trắng xóa ấm áp và yêu thương. 

 

Họ và tên: Bùi Thị Thùy Dương

 

Địa chỉ: 12, Nguyễn Văn Bảo, phường 4, Gò Vấp, TP.HCM


TIN LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO
     

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TỔNG HỢP - ĐÀI PT & TH SÓC TRĂNG.

Giám đốc: Nguyễn Văn Bốn.

Giấy phép số: 287/GP-TTĐT cấp ngày 22/12/2016.

Địa chỉ: 132 Trần Văn Bảy, Phường 3, TP Sóc Trăng.

Điện thoại: 0299 3822598 - Fax: 0299 3825876.

® Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.

Ghi rõ nguồn THST.vn khi phát hành lại thông tin từ website này.




Phát triển bởi: Phòng Kỹ thuật Đài PT & TH Sóc Trăng.
Soc trang - truyen hinh soc trang - dai th soc trang - dai truyen hinh soc trang - th soc trang - Soc trang TV - thoi su soc trang - THST - truyen hinh - soc trang online