Cánh đồng ký ức (Lượt xem: 2030)

Trang chủ >> TIN TỨC >> Cuộc thi " Viết về cánh đồng Quê Hương"

Cập nhật: 28/11/2016

Mùa đốt đồng trong nó là một mớ kí ức chắp vá hỗn độn nhưng đầy cảm xúc có buồn, có vui nhưng mỗi khi nhớ đến vẫn đủ làm nó thấy quê hương.

Cánh đồng ký ức
Cánh đồng ký ức

(Nguyên bản của tác giả)

 Mùa đốt đồng trong nó là một mớ kí ức chắp vá hỗn độn nhưng đầy cảm xúc có buồn, có vui nhưng mỗi khi nhớ đến vẫn đủ làm nó thấy quê hương.

Đó là những ngày mùa kết thúc. Khi lúa ngoài đồng chỉ còn trơ gốc rạ. Khi những máy cày không còn xình xịch mang lúa về sân phơi mà chỉ còn những đường bánh xe hằn sâu trên từng thừa ruộng mà chúng đi qua. Khi những đứa bé đầu trần chân đất chạy thở hổn hển từ thửa ruộng này sang thửa ruộng khác chỉ để tranh thủ nhảy lên những chiếc máy cày chở lúa đã biến mất tăm. Những ụ rơm to bự chất đống ngoài đồng báo hiệu mùa đốt đồng đang sắp sửa bắt đầu. Sáng nay trời đẹp, nắng hanh vàng thấy cha tất tả ra đồng. Biết thể nào, hôm nay cũng là ngày rải rơm đốt đồng. Đúng chủ nhật được nghỉ, ở nhà với má không ít thì nhiều cũng ăn mấy “quả chửi”. Thôi thì, ra đồng với cha ít ra còn nhẹ đầu hơn. Ý nghĩ ấy lóe sáng và lập tức trở thành động lực mạnh mẽ để nó vùng dậy khỏi giường.

-       Mày ăn trúng cái gì mà bữa nay thức sớm vậy?

-       Con đi ruộng với cha nha! Nó hùng hổ.

-       Ơ, nắng nôi cái con này!

-       Không có nắng đâu mà mẹ. Cha! Đợi con với.

Nó chạy xộc vào phòng vơ đại cái nón rồi chạy theo cha. Mẹ nó bắt đầu những “quả chửi” đầu tiên.

-       Cha ơi! Cha có cần con phụ không? Nó nhíu mày nhìn cha giữa cái nắng chói chang khi thấy ông ôm từng ụ rơm to trải khắp cánh đồng. Mồ hôi ướt đầm lưng ông như vừa tắm giữa cơn mưa tầm tã.

-       Mày ngồi yên đó là phụ tao rồi! Tức mình, nó nhảy ầm xuống ruộng. Chân rạ bẹp gí dưới chân sau khi những máy cày, máy tuốt đã bào nát khắp cánh đồng. Nó thở hổn hển, chạy xồng xộc trong cái nắng giữa trưa như tắm bằng nước sôi. Da cháy rát nhưng nó vẫn nằng nặc ôm cho được một ụ rơm để chứng tỏ, nó không vô dụng như cha nói.

-       Mày cũng được việc quá đó con?

-       Chứ sao cha, đừng khi dễ con.

Nó hất mặt tự hào. Trong lúc đó, cha nó châm lửa, mùa đốt đồng chính thức bắt đầu.

Chiều hôm đó, nó lại ra bờ ruộng ngồi thờ thẩn. Nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng. Nó chẳng buồn chi cả chỉ vì khói đốt đồng làm mắt mũi nó kèm nhèm thôi! Lâu lâu mấy cơn gió tạt qua, nó cũng được chút không khí trong lành để hít thở. Ngồi chán, nó lang thang dọc bờ kênh, đi cầu khỉ băng qua con kênh nhỏ, men ranh đất đi đến những thửa ruộng khác. Những đầu rạ đen thủi nằm bẹp dí sát mặt ruộng nhưng vẫn muốn cố ngoi lên một lần nữa nhìn cuộc đời. Nghĩ đến cái ý vừa nảy ra trong đầu, nó bật cười ngất. Bên đây đồng đã đốt tự mấy hôm trước. Mặt đất không còn nóng nữa chỉ có mấy cái bụi tro còn lởn vởn ở lại bay bay dính vào mũi mồm nó. Ngồi chán chê, nó quăng dép, chạy ào ào xuống ruộng đuổi xô bầy vịt đang mò sồn sột xem gì còn sót lại sau cơn bão lửa táp cả cánh đồng. Không biết lũ vịt có mò thấy gì không chứ nó chỉ thấy mỗi tro tàn và những gốc rạ chưa cháy hết nửa đen nửa vàng. Nước xăm xắp mặt ruộng khiến lũ vịt càng tích cực sục sạo hơn nữa. Thấy tụi nó mò rẹt rẹt, nghe cũng vui vui mà cái cảm giác đuổi chúng chạy lạch bà lạch bạch lại càng vui hơn. Thế là nó đuổi bầy vịt với lý do đơn giản vậy thôi! Gió mỗi lúc một to và nó cực khoái cảm giác ấy. Cứ chạy phăng phăng trên cánh đồng cho gió thổi tung mớ tóc rối bù xù, cho mùi khói đốt đồng bám chặt vào cánh mũi, cho tro ruộng dính đầy cả hai mắc cá chân... Chạy đến vã hết mồ hôi, nằm bệt lên đám cỏ khô ven đường thở hổn hển, nghe gió “trệu trạo” đám rạ cháy bằng thứ ngôn ngữ dị biệt, nghe tiếng bầy vịt ù ù cạc cạc bên tai, nghe tiếng cười trong trẻo của chính mình vang lên từ sâu trong tâm hồn non nớt. Và nghe rõ mồn một tiếng mẹ bên tai:

-       Bộ nhà không có chỗ ngủ hả con?

Giật mình tỉnh giấc, mặt ngơ ngác, nhìn cái roi lăm lăm trên tay mẹ, nó hốt hoảng. Trời tối nhá nhem thì ra nó đã ngủ quên mất trong lúc tận hưởng bản hòa âm hương đồng gió nội tuyệt vời đó. Mẹ quất cho mấy phát vào mông, đau điếng người, nó khóc bù lu bù loa vùng dậy chạy ù trên bờ ruộng. Đuổi xô sau lưng vẫn là tiếng la văng vẳng của mẹ.

Từ hôm đó, nó ghét luôn mùa đốt đồng cho đến tận ngày rời quê lên phố. Cuộc sống nơi đây làm nó chán ngấy với khói bụi, kẹt xe và đủ áp lực bủa vây. Sau bao ngày bôn ba, nó cũng tìm về quê vào một buổi chiều trời không đẹp mấy. Mưa lất phất bay, mùi khói đốt đồng lại dậy lên đánh động bao cảm xúc về buổi chiều hôm ấy nhưng không phải là hờn, là giận, là đau mà là yêu, là nhớ, là thương bao kí ức tươi nguyên trên cánh đồng kí ức.

Bài dự thi "Viết về cánh đồng quê hương"

Tựa đề: CÁNH ĐỒNG KÍ ỨC

Họ và tên: Bùi Thị Thùy Dương

Email: buittduong@gmail.com

 

 

 


TIN LIÊN QUAN

QUẢNG CÁO
     

TRANG THÔNG TIN ĐIỆN TỬ TỔNG HỢP - ĐÀI PT & TH SÓC TRĂNG.

Giám đốc: Nguyễn Văn Bốn.

Giấy phép số: 287/GP-TTĐT cấp ngày 22/12/2016.

Địa chỉ: 132 Trần Văn Bảy, Phường 3, TP Sóc Trăng.

Điện thoại: 0299 3822598 - Fax: 0299 3825876.

® Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.

Ghi rõ nguồn THST.vn khi phát hành lại thông tin từ website này.




Phát triển bởi: Phòng Kỹ thuật Đài PT & TH Sóc Trăng.
Soc trang - truyen hinh soc trang - dai th soc trang - dai truyen hinh soc trang - th soc trang - Soc trang TV - thoi su soc trang - THST - truyen hinh - soc trang online